Mắt nàng Lyla

Mời các bạn đọc truyện mắt nàng Lyla truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của truyen18.com.

Mat nang Lyla truyen ngan

Mắt nàng Lyla truyện ngắn

Tôi là trò cười cho cả xóm. Đi đến đâu, tiếng cười chế giễu đón tôi nở đến đấy, và càng rộ lên sau lưng: người ta kể về tôi những chuyện cực kì hài hước.
Tôi không cần nghe rõ mới hiểu bọn ngu ngốc kia thấy cái gì là ngớ ngẩn đáng cười.
Trước hết, các bạn biết cho là tôi cũng mê gái như ai. Và tuyệt hơn cả là tôi đã cưới được người tôi yêu! Họ không hề chán thưởng câu chuyện li kì, những cuộc ái ân và hôn nhân của tôi. Nếu bạn đọc lấy làm lạ rằng một điều giản dị như vậy mà có thể chê cười được, họ sẽ hỏi bạn đã nom thấy tôi chưa. Thà tôi tự giới thiệu ngay đi. Tôi có vẻ gì đặc biệt nhỉ? Âu cũng là thằng người vậy thôi.
Tôi lùn, đen trùi trũi như mực, tay chân dài lêu nghêu. Đầu to gộc càng tăng vẻ dị dạng. Mắt tôi tròn xoe, sâu hoắm dưới vành con người; mũi tẹt, trán ngắn, miệng rộng đến mang tai, và tai lại vểnh ra. Ngày còn nhỏ tôi bị ngã như trời giáng, thành thử khập khiễng què chân phải. Nói cho cùng, tôi là một toà dơ dáng.
Có lẽ thoạt nhìn thấy tôi, người ta nhầm tôi với đười ươi. Bạn sẽ bảo, khi nhìn thấy khỉ, chưa chắc người ta tức cười ngay. Không, điều khiến họ nực cười chính là đứa mà họ coi là khỉ lại thực sự là thằng người hệt như họ. một hôm tôi nghe thấy khách qua đường nói với bạn đồng hành: “Gã kia nhắc mình nhớ tới chuyện thằng gù ở Nhà thờ Đức Bà”. Dù không gù, tôi cũng không thèm phản đối. Tóm lại, hình dáng thằng tôi nhắc nhở những gì cho kẻ khác, điều đó nào bận tâm đến tôi! Điều chắc chắn là tiếng cười của họ nhắn nhe tôi nhiều lắm.
Tôi những muốn độn thổ khi gặp thiếu nữ xinh đẹp, bởi các cô ngoảnh mặt đi như người Bà la môn nhìn thấy chim báo gở. Lúc đó là lúc mọi người khinh tôi, không thèm nhìn nhận tôi là đồng bào của họ. Và cũng không thèm nghĩ rằng tôi có tính tình nhân đạo: bây giờ tôi mới lượng thấy nỗi khổ tâm của tôi mênh mang đến thế nào. Cũng như ai, tôi yêu cái đẹp, mà điều đó về phần tôi như là một trọng tội khó bề tha thứ. Nói tóm lại, xã hội tuyên bố cấm ngặt những người vào loại tôi không được nhập hàng ngũ. Điều đó tôi biết lắm.
Cha tôi chết hồi tôi còn thơ ấu, tôi không giữ được lưu niệm gì về người cả. Còn mẹ già là cả gia đình tôi. Có nên kết án sự di truyền không? Ai là người chịu trách nhiệm về hình thù đáng thương của tôi? Cha tôi? Mẹ tôi? Tôi chẳng dám buộc tội người này hoặc người kia. Mà buộc tội cái gì chứ? Có lẽ các cụ không mong muốn tôi ra đời, có lẽ các cụ cũng chẳng tính trước điều đó. Tôi sinh ra, thế là hết chuyện. Một linh ứng mù mịt trong gia đình như phòng ngừa cho mẹ tôi mọi tai nạn và xúi tôi sinh ra còn được sống sót.
Mãi về sau này, ý niệm về gia tộc do mẹ tôi vô tình bày tỏ cho tôi. Một hôm mẹ tôi hỏi:
– Con không tin sau này con phải cưới vợ à?
Tôi chờ đợi sẽ phải hỏi như vậy, và cố nén nỗi đau buồn, đáp lại:
– Thưa mẹ, nhưng hãy đợi khi nào giờ phút ấy đến đã.
Cụ bèn đi hỏi các bà hàng xóm. Chuyện bàn tán kéo dài mất mấy ngày. Tôi tự hỏi không biết vì sao mẹ tôi trở về nhà, vẻ mặt mỗi ngày một buồn thêm. Khi hỏi: “Mẹ sao thế?”. Mẹ tôi trả lời đơn giản với một nụ cười: “Không có gì, con ạ”. Nhưng tôi nhận thấy lòng mẹ như bị vò xé.
Hai tuần lễ trôi qua như vậy. Rồi mẹ tôi thôi không đi đâu nữa. Còn ai chưa giễu tôi, bắt đầu cười nốt như những người khác. Có hôm tôi nghe thấy một người có tuổi nói giọng bi thương: “Khốn nạn thằng bé! Khổ tâm cho bà mẹ biết bao để lấy vợ cho con! Trời ơi! Những của như nó sinh ra thành người để làm gì!”.
Tôi bôi trộm sáp và cố chải chuốt lối ăn vận. Phố đông: tiếng cười nở vang gấp bội. Tôi biết sự thật cay độc ngụ trong câu tục ngữ của dân chúng tôi: “Phải đâu thả quạ xuống nước là quạ thành thiên nga”.
Dần dần tôi càng mê mải yêu đương và muốn được yêu đương. Hình như điều đó rất tự nhiên, phải không? Sau cùng, tôi cũng phải tìm ra một người con gái. Quả là một chuyện kì dị: một người đàn bà trẻ tuổi sẽ yêu tôi, không chút tư lự về hình thức bề ngoài của tôi mà mọi người đều đã chán chường.
Bao cố gắng của mẹ tôi để tìm kiếm một nàng dâu hiều đều thất bại. Không người đàn bà nào ưng lấy thằng người khỉ. Đã khổ về thất bại, mẹ tôi quỵ xuống vì tuổi già. Mẹ mà tình thương làm dịu lòng tôi những nỗi lo sợ, mẹ tôi, tình mẫu tử ràng buộc tôi với cảnh đời vô tình, mẹ thấy tôi có vẻ đẹp thầm tuy tôi xấu xí, mẹ tôi chết, còn tôi ở lại cô đơn. Chỉ còn tôi than khóc riêng cho tôi, vì mẹ còn đâu để tiếp tục chịu đựng những nỗi đau khổ nữa.

Gửi bình luận