VN88 VN88

Tâm sự cám ơn chồng, người ‘tài xế’ của đời em

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống cám ơn chồng, người ‘tài xế’ của đời em hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Anh sáng tối quét nhà, tự là ủi quần áo mà không kêu ca gì. Trong suốt 4 tháng nghỉ thai sản tôi cũng chẳng phải động tay làm gì, chỉ việc ăn rồi ôm con ngủ.

Tôi viết bài này vì không có cơ hội nào nói lên lời cảm ơn từ sâu thẳm đáy lòng của tôi với anh, người đàn ông của tôi, cha của con gái tôi. Chúng tôi làm việc chung công ty, thời điểm 2010 anh là lái xe tổng công ty, tôi chỉ là cộng tác viên của một đơn vị trực thuộc. Mới đầu tôi không có cảm tình với anh nhưng sau vài lần nói chuyện tôi dần mở lòng hơn với anh. Sau một thời gian tôi nhận lời yêu anh.

Vì làm cùng công ty nên một số người biết chuyện có khuyên tôi không nên tiến tới với anh, vì họ nhìn thấy nghề nghiệp của anh là lái xe “không có tiền đồ”, hơn nữa anh hay bông lơn tán tỉnh các cô gái xinh đẹp ở công ty. Và điều kiện gia đình, ngoại hình, trình độ học vấn của chúng tôi khá chênh lệch. Nhưng với tôi đó không phải là vấn đề nên tôi đến với anh rất tự nhiên và không toan tính nhiều.

Tâm sự cám ơn chồng, người ‘tài xế’ của đời em

Anh có một bà chị kết nghĩa được bố mẹ anh nhận làm con nuôi nên chị cũng như chị gái trong gia đình. Chị có cửa hàng làm đầu trên phố lớn, tiếp xúc nhiều phụ nữ, nhìn lướt qua chị biết ngay ai là hạng người nào. Lần đầu tiên gặp tôi chị đã rất quý mến, cho số điện thoại để liên lạc. Sau đó chị có gọi cho tôi, cũng khuyên tôi không nên tiến tới với anh vì “đáng nhẽ chị là chị của nó thì phải vun vào cho nó nhưng thấy mày hiền lành chị thấy thương hại mày quá thì chị bảo mày”. Mới đầu tôi rất ngạc nhiên vì sao chị lại bảo tôi như thế. Nhưng sau nhiều lần đến chơi hoặc gọi điện tâm sự với chị tôi biết rất nhiều bí mật khủng khiếp liên quan đến quá khứ của anh.

Đắn đo, suy nghĩ, dằn vặt nhưng tất cả những gì mọi người nói dù có thật đi chăng nữa đó cũng chỉ là quá khứ, còn con người anh hiện tại như thế nào tôi tiếp xúc hàng ngày nên tôi là người rõ nhất. Tôi chỉ thấy rằng từ ngày yêu tôi anh chỉn chu hẳn, anh chỉ có mình tôi, bất cứ thời gian rảnh rỗi nào anh cũng dành cho tôi. Anh quan tâm, chăm sóc tôi từng li từng tí, luôn ân cần chu đáo với cả gia đình tôi. Nói chung với những gì tôi nhìn thấy anh làm thì anh không chê vào đâu được nên tôi quyết tâm tiến tới với anh.

Điều làm tôi chắc chắn hơn với sự lựa chọn của mình là lần tôi đến chơi nhà anh chị anh, nhìn anh ôm ấp nựng nịu đứa cháu tôi biết anh là người đàn ông của gia đình, anh sẽ là người cha tốt. Sau 1 năm rưỡi yêu nhau, chúng tôi làm đám cưới cuối năm 2011, mọi người vẫn tiếc rẻ cho tôi nhưng tôi tin vào sự lựa chọn của mình.

Ngày nào tôi báo tin có bầu anh mừng vui tột độ, cười rinh rích suốt ngày, chăm bẵm tôi từ miếng ăn giấc ngủ. Tôi có mái tóc rất dài và dầy, mỗi lần gội đầu là mỗi lần khổ nhưng cứ lần nào tôi gội đầu là anh lăn xả vào gãi đầu với dội nước cho tôi nên rất nhiều người thắc mắc tại sao tôi bầu bí trong thời tiết nóng nực như thế mà không cắt tóc đi, tôi chỉ cười trừ, nếu tôi mà cắt tóc thì lúc gội đầu ai gãi đầu cho tôi?

Mẹ đẻ tôi vốn rất khó tính và độc đoán lại hay chửi bậy nên chồng tôi không thích sống chung với bà. Khi tôi bầu 7 tháng rưỡi tôi muốn về ở với mẹ để mẹ tiện chăm sóc lúc sinh nở, dù không thích nhưng anh cũng đồng ý và tự thu xếp đồ đạc để tôi được về ở với mẹ. Tháng 9 năm 2012 công chúa nhỏ của chúng tôi đã ra đời trong tình yêu, trong niềm hạnh phúc khôn tả của bố mẹ. Nhưng bé chỉ được 12 ngày đầu mạnh khỏe, sau đó là chuỗi ngày đau ốm triền miên hết nằm viện này đến nằm việc khác.

Trong chuỗi ngày con đau ốm triền miên như thế, anh tất tả ngược xuôi, ngày đi làm, đêm ở viện chăm vợ chăm con đến sáng sớm hôm sau lo cho vợ ăn sáng khi thì tô cháo khi thì tô phở, xong xuôi thì anh mới về nhà ăn vội bát cơm nguội, lao vào giặt giũ tã lót cho con rồi lại lao đi làm, nhìn anh hốc hác mà tôi thương vô cùng.

Nhà đẻ tôi có mẹ với anh trai cũng bảo anh ngày đi làm tối có ghé thăm chút rồi về mà nghỉ để mẹ tôi với anh tôi luân phiên trông đêm cho nhưng anh không chịu vì nếu xa vợ con anh cũng chẳng thể ngủ được. Hơn nữa anh cũng không muốn làm phiền bà ngoại vì ban ngày bà đã phải lo cơm nước vào viện cho mẹ con tôi rồi. Ròng rã gần 3 tháng trời như thế, con tôi trộm vía cũng khá hơn.

Tôi phải nói thêm rằng chồng tuy chỉ làm nghề lái xe nhưng anh sống rất căn cơ, lăn lộn kiếm sống từ khi 16 tuổi đến trước khi cưới tôi anh đã sắm được 1 miếng đất ở Hà Nội, có trong tay 1 số tiền mặt không nhỏ. Với số tiền đó, tôi biết anh hoàn toàn có khả năng thuê người giúp việc trong những tháng tôi sinh nở hoặc anh có thể xây nhà trên mảnh đất anh đã mua để có thể sống tự do tự tại không phụ thuộc ai. Nhưng anh đã vì tôi, vì con mà chấp nhận ở rể, “miễn là vợ và con được thoải mái thì chồng chịu khổ chút cũng được”, anh đã nói thế và điều này làm tôi cảm động lắm.

Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào chăm chỉ, sạch sẽ và sống khéo léo như anh. Từ khi tôi lấy anh đến giờ số lần tôi cầm chổi quét nhà hay cầm đến cái bàn là để là quần áo cho chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong khi anh đều đặn sáng tối quét nhà, tự là ủi quần áo mà không kêu ca gì.

Trong suốt 4 tháng nghỉ thai sản tôi cũng chẳng phải động tay làm gì, chỉ việc ăn rồi ôm con ngủ. Chồng tôi ban ngày đi làm nhưng sáng sớm tối muộn ở nhà lúc nào là tranh thủ làm tất cả mọi việc lúc ấy. Con gái tôi khi sơ sinh bị hăm, dị ứng không dùng được bỉm phải dùng tã xô, bà ngoại rất ngại giặt tã lót con ị ra, thế mà chồng tôi giặt tất không nề hà gì.

Mùa đông rét căm căm khi cả nhà vẫn nằm trong chăn ấm anh thức dậy từ 5h30 giặt giũ tã lót cho con xong mới ăn sáng đi làm, thậm chí lúc đi làm tôi vẫn chưa ngủ dậy. Mẹ đẻ tôi khó tính là vậy mà cũng phải ca ngợi anh hết lời trong khi suốt ngày mắng tôi lười chảy thây, rồi thì nói tôi số sướng lấy được chồng tôi như cục vàng mười, sống chả phải lo toan gì nên cứ béo ú béo ụ ra, tôi chỉ nhăn răng cười vì thấy mẹ nói đúng quá.

Nói về sự chăm chỉ sạch sẽ của chồng tôi thậm chí các bác hàng xóm còn lấy chồng tôi làm gương cho mấy anh con trai các bác, hay như hôm nào nhìn thấy tôi giặt quần áo ngoài sân thì các bác ngạc nhiên hỏi “chồng mày đâu mà phải giặt thế kia?”. Bởi ngày nào các bác cũng nhìn thấy chồng tôi giặt giũ thành quen, cứ như thể việc giặt giũ là của chồng tôi chứ không phải của tôi!

Năm nay kinh tế khó khăn, đơn vị tôi cắt giảm nhân sự, lương càng ngày càng giảm, tôi đi làm mà lương không đủ tự nuôi thân, chồng tôi lại căng mình ra gánh vác kinh tế gia đình nhưng về nhà vẫn làm việc nhà, vẫn lo toan mọi thứ từ A đến Z, không 1 lời kêu ca phàn nàn. Thậm chí sau khi sinh tôi quá béo không mặc vừa quần áo cũ định sắm ít quần áo mới đồ bình dân mặc đi làm cho tiết kiệm nhưng anh động viên tôi mua đồ đẹp mà mặc vì phụ nữ ai chẳng muốn đẹp, thế nên mới có chuyện tôi lương ba cọc ba đồng nhưng dùng cái gì cũng toàn đồ xịn, toàn là chồng tôi sắm sửa cho.

Nhiều khi tôi cũng thấy mình vô tích sự, đã chẳng kiếm ra tiền lại lười biếng ỷ lại trong khi chồng cứ căng người ra kiếm tiền lại phải làm việc nhà rồi đối nội đối ngoại lu bù mà vẫn chiều chuộng vợ con hết mực.

Sau này thì tôi không dám chắc chắn như thế nào nhưng hiện giờ tôi cũng tự cảm thấy mình quá may mắn khi có người chồng như vậy nên tôi viết những lời tâm sự này thứ nhất để những người trước đây từng ngăn cản tôi thấy rằng họ đã sai. Thứ hai tôi viết để cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến cho tôi, cảm ơn anh, người đàn ông của đời tôi!

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận