VN88 VN88

Tâm sự lấy chồng nước ngoài vẫn nặng nợ với gia đình ở Việt Nam

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống lấy chồng nước ngoài vẫn nặng nợ với gia đình ở Việt Nam hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống

Tam su lay chong nuoc ngoai van nang no voi gia dinh o Viet Nam

Sau vài tháng tôi ra đi, em dâu không muốn ở cùng em trai tôi bị chấn thương sọ não nữa. Mẹ tôi 65 tuổi, không biết còn phục vụ em trai tôi bao lâu.

Sau khi ra trường và nhận công tác tại công ty, tôi quen một người làm chung và kết hôn sau khoảng hơn một năm tìm hiểu, lấy về rồi mới hiểu hết nhau. Chồng tôi là người quá gia trưởng, độc đoán và ích kỷ. Khi đứa con đầu lòng ra đời vợ chồng bắt đầu lục đục. Tôi đệ đơn ly hôn đơn phương khi con trai tròn 3 tuổi. Tòa án gọi lên hòa giải thì anh lại xuống nước xin cơ hội hàn gắn, hứa sẽ sửa đổi nhưng rồi vẫn đâu vào đấy.

Tôi tìm đủ mọi cách để anh hiểu vấn đề, nói chuyện trực tiếp không được tôi viết rất nhiều thư cho anh nhưng chẳng khi nào anh trả lời. Đến lần thứ 4 ra tòa tôi quyết định ly hôn đơn phương sau nhiều năm sống ly thân. Chúng tôi chấm dứt cuộc hôn nhân sau 12 năm là vợ chồng trên giấy tờ. Tòa chia con mỗi người một đứa, không ai cấp dưỡng ai, phân chia tài sản để sang vụ án riêng (giờ vẫn chưa xong).

Tâm sự lấy chồng nước ngoài vẫn nặng nợ với gia đình ở Việt Nam

Tưởng vậy là đã yên thân để sống, nhưng anh vẫn kiếm cớ gây sự. Hai lần anh ghen tuông, đến nhà bạn tôi (cũng là bạn anh) mượn rượu đập phá, phải mời công an làm việc. Tôi sống cùng con trai nhỏ, ở nhờ nhà cha mẹ ruột, đi làm về muộn nên nhờ cô giáo đón con về nhà tắm rửa, ăn chiều rồi mẹ đi làm về đón. Vậy mà anh đến nhà hăm dọa cô giáo không cho đón bé nữa. Rồi nhiều lần anh đi nhậu nửa đêm về, đến đòi con (có lần 3 cha con cùng té xe).

Tôi chán nản, không biết phải làm sao cho yên thân, một phần vì thằng bé nhớ anh nó cứ đòi về anh Hai, tôi chở con về bảo nếu anh lo được cho cả hai thì tôi để chúng ở với anh, còn không để tôi nuôi cả hai. Anh chấp nhận nuôi cả hai. Giờ đây hai con tôi ở với anh và một người phụ nữ mà chúng gọi là cô giúp việc của ba. Một tuần tôi đến thăm con một lần, thấy chúng cũng khỏe mạnh, chơi với nhau vui vẻ nên yên tâm, anh ta không có cớ gì phá tôi nữa.

Nghĩ số mình chẳng ra gì, tôi cũng chẳng màng đến chuyện lấy chồng lần nữa. Vậy mà một thời gian sau phải lòng người đàn ông khác, anh là người Bỉ, đối tác trong công việc. Sự ân cần chăm sóc của anh làm trái tim tôi thổn thức loạn nhịp như đứa con gái mới lớn lần đầu biết yêu. Rồi anh hết nhiệm vụ ở Việt Nam và phải về nước. Những tháng ngày xa cách làm chúng tôi nhớ nhau vô cùng. Giờ chúng tôi đã thành vợ chồng và đang sống giữa trái tim châu Âu.

Nếu đến đây cuộc đời tôi suôn sẻ thì cũng không phải viết những dòng tâm sự này hỏi ý kiến các bạn, tôi lại gặp trở ngại khác trong cuộc sống. Không nói đến những khó khăn chung đối với những người nhập cư đó là ngôn ngữ, khí hậu, văn hóa, công việc…, tất cả cần phải có lộ trình để làm quen và thích nghi, tôi muốn nói đến những khó khăn của riêng gia đình mình.

Tôi có một em trai bị tai nạn giao thông, chấn thương sọ não dẫn đến liệt toàn thân và không nói được (nghe và hiểu được). Em sống cùng vợ và cha mẹ tôi. Từ ngày bị nạn, chủ yếu mẹ và vợ chăm sóc, tôi phụ giúp chút ít. Ba bị bệnh pakinson nhiều năm nay, sống cùng vợ chồng em trai út cũng gần đó. Khi tôi quyết định ra nước ngoài sống, có hỏi ý kiến mẹ và em dâu, họ đều ủng hộ tôi nên có cuộc sống lứa đôi nếu có tình cảm thực sự. Vậy mà sau vài tháng tôi ra đi, em dâu không muốn ở cùng em trai tôi nữa, cô ấy cũng muốn có cuộc sống riêng vì còn trẻ và chưa có con. Mẹ tôi đã 65 tuổi, không biết còn phục vụ em trai tôi bao lâu nữa, ai sẽ là người lo cho nó đến cuối đời?

Lòng tôi lúc nào cũng lo lắng, phần vì nhớ con (chồng cũ không cho các con liên lạc với mẹ và không cho tôi đem các con sang đây), phần vì thương mẹ cực khổ, tôi nhiều lần bàn bạc với chồng, anh ấy cũng thông cảm nhưng không biết cách nào để dung hòa mọi việc. Nếu chúng tôi ở lại đây (nước Bỉ), thuận lợi cho anh trong công việc và tôi sẽ tìm việc làm để có tiền gửi về nhà thuê người giúp việc lo cho em trai (do không bảo lãnh sang được, luật chỉ cho phép bảo lãnh con ruột dưới 18 tuổi mà thôi), nhưng không được gần gia đình, gần con, không lo được cho em trai. Còn nếu về Việt Nam sống thì chồng tôi không tìm được việc làm tại đây, bởi ngành nạo vét biển không có ở nước ta, thêm nữa cuộc sống ở Việt Nam khác xa châu Âu, liệu chúng tôi có sống được không, có hạnh phúc không?

Tôi 39 tuổi, chồng tôi 47 tuổi, cả hai đều trải qua cuộc hôn nhân đổ vỡ và giờ không muốn mất nhau trong đời. Chúng tôi cũng không còn trẻ để dễ dàng tìm kiếm công ăn việc làm và cả hai đều làm công ăn lương, không giàu có gì. Giờ tôi hết sức bối rối, đầu óc lúc nào cũng suy nghĩ, chưa tìm được lối ra. Xin các bạn giúp cho tôi một lời khuyên. Làm thế nào để dung hòa cuộc sống và sống được thanh thản hạnh phúc. Chân thành cảm ơn các bạn.

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận